POUPELLE và thành phố của những ống khói
“Tôi tin điều đó. Cho dù chỉ có mình tôi tin.”
Có một thành phố tách biệt với thế bên ngoài và được bao phủ bởi vách đá dựng đứng cao đến 4000m. Một thành phố chỉ toàn ống khói. Ở bất cứ nơi đâu trên vùng đất này cũng chỉ thấy khói bay lên dày đặt và mù mịt, che hết cả bầu trời. Những người dân ở đây bị mắc kẹt trong khói bụi đen ấy và đã từ bao giờ họ không còn thấy được bầu trời trong xanh vào ban ngày và những vì sao lấp lánh vào ban đêm nữa.
Hôm nay là ngày lễ Halloween.
Với quan niệm khói lửa sẽ xua đuổi được ma quỷ nên người người nhà nhà, ai ai cũng tạo khói để mang lại an lành cho gia đình. Cũng chính vì thế mà vào hôm nay lượng khói toả ra trong thành phố cao hơn bình thường khiến cho bầu trời càng thêm tối tâm, mờ mịt.
Có một vị thần chuyển phát đang đi làm công việc của mình, vì hít phải khói bụi quá nhiều nên đã ho rất dữ dội và đã làm rơi một món đồ trong những món đồ cần được giao.
Nhưng vì mắt kém thêm khói bụi che mờ mắt vị thần, ngài chẳng biết nó đã rơi đi đâu nên đành bỏ cuộc và tiếp tục công việc của mình.
Đồ mà vị thần đánh rơi là một trái tim phép thuật.
Nó đã rơi vào một bãi rác chất cao như núi ở một cùng ngoại ô của thành phố. Tại nơi đây.
“Thình thịch, Thình thịch, thình thịch”
Trái tim đắt đầu đập và đem lại sự sống cho một anh chàng.
Trong đống rác có một số vật bắt dịch chuyển lại gần nhau và kết lại thành hình hài của một con người.
Anh chàng có cái đầu nhọn hoắt vì được tạo thành từ chiếc ô củ, miệng thì thả ra khí ga bốc mùi nồng nặc. Vì được tạo nên từ rác nên quả thật anh là một người rác rất bẩn thỉu và hôi thối.
Anh người rác nghe được tiếng chuông từ đâu xa xôi. Anh nghĩ: “không biết có còn ai như mình không nhỉ.?” Anh người rác quyết định ra khỏi bãi rác và đi về hướng tiếng chuông kêu, hướng về thành phố.
Khi tiến vào thành phố, anh gặp một nhóm người có bộ dạng ma quái.
Một người trong số họ cất giọng:
“Wow, một bộ dạng kì quặt thật đấy.”
Khi anh người rác quay người lại, đang đứng ở đằng kia có một con ma Bí đỏ hỏi với giọng đầy thích thú:
“Gì thế này, cậu là ai vậy?”
“Nuốt chửng đóm lửa của địa ngục, đi chiếu ánh sáng kì ảo cho đêm Halloween. Tớ là Jack O Lantern.”
Sau đó lũ ma quái bắt đầu tập trung xung quanh anh người rác.
“iihihi, lần lượt là bá tước bóng đêm, và mụ phù thuỷ xinh đẹp”
“Còn tớ là quái vật được tạo ra từ một nhà khoa học ác ma, mọi người thường gọi là Franken”
“Còn tớ không còn biết chết là gì, tớ là Zombee”
Sau đó mọi người vây quanh và hỏi anh người rác.
“Nhưng mà cậu là gì vậy.”
Anh người rác nói: “tớ là người rác”
Khi nghe vậy mọi người ồ lên cười nắc nẻ.
Mọi người cho anh người rác vào nhóm và bắt đầu cuộc vui Halloween.
“Trick or Treat, Trick or Treat, hãy cho chúng tôi bánh kẹo, nếu không chúng tôi sẽ phá bạn đấy. ”
Câu nói quen thuộc trong mùa Halloween. Hội ma quái đến từng nhà mà rêu rao câu nói đó để nhận được bánh kẹo từ chủ nhà. Sau đó mọi người đi tặng những chiếc bóng bay cho những em bé nhỏ tuổi hơn mình.
Anh người rác ngẩn ngơ nhìn những chiếc bóng bay nhẹ nhàng bay lên bầu trời, thật tuyệt đẹp. Anh thấy rất vui.
“Nhà tiếp theo nào. Đi thôi anh bạn người rác.”
Thế là hội ma quái tiếp tục cuộc vui của mình.
Nhóm ma quái đã có một đêm vui vẻ và mọi người, ai ai cũng đầy ấp kẹo trong mình.
Tiếng chuông đồng hồ đã điểm, cũng đã đến lúc mọi người phải về nhà.
Anh người rác bắt chuyện với một bạn trong nhóm:
“Hôm nay vui quá, mai lại như thế này nhé.”
“Cậu nói gì vậy. Anh bạn người rác này. Halloween chỉ đến hôm nay thôi.”
Nói xong mọi người lần lượt bỏ mặt nạ ra.
Ma bí đỏ là một cậu bé tiểu học tên là Ando, Cô phù thuỷ là cô bé tiểu học Rebecca. Những Những người khác cũng chỉ là người bình thường. Thì ra đây tất cả đều là hoá trang.
“Cậu sao vậy, cũng cởi đồ hoá trang ra đi chứ”
“Đúng vậy đấy, đồ hoá trang bẩn như vậy cậu không thấy khó chịu sao.”
Rebecca kéo đầu anh người rác.
“ahh, đau tớ.”
Rebecca hét lên
“Kyaaaahhh”
“Không phải là đồ hoá trang!”
Mọi người ngay lập tức tránh xa anh người rác.
“Đi xa chúng tôi ra.”
“Hãy biến ra khỏi đây, đồ người rác dơ bẩn! Hãy để biển cuốn trôi mi đi.”
Và cứ thế nhóm bạn trẻ ra sức miệt thị anh người rác.
Câu truyện của anh người rác ngay lập tức bị đồn đi khắp nơi trong thành phố.
Anh đi đến đâu cũng bị người ta hắt hủi và miệt thị.
“Người rác kìa.”
Cho dù anh có cố bắt chuyện,
“Đi đi, đừng lại gần tôi, mùi hôi thối của anh sẽ ám vào tôi mất.”
Anh đã rất buồn và sợ hãi.
Anh ngồi lên chiếc ghế, thở dài một cách buồn bả.
Ngay lúc đó.
“Cậu là người rác đúng không. Cái đó nghe nói không phải là hoá trang nhỉ.”
Anh người rác quay người lại, thì thấy một cậu bé tiểu học lắm lem mặt mũi. Cậu bé biết anh là người rác nhưng không hề hất hũi hay miệt thị anh.
“Tớ là Rubech, là người vệ sinh các ống khói. Còn cậu?”
Anh người rác ngập ngừng trả lời: “uh…uh”
“Nếu không có tên thì chúng ta hay đặt từ bây giờ nhé. Tên gì đây nhỉ!? Cậu xuất hiện trong đêm Halloween nên tên của cậu là Halloween Poupelle. Cậu thấy được chứ?
“Halloween Poupelle, cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Không có ai chịu chơi với tớ cả. Cậu ạ.”
“Đấy là chuyện hiển nhiên rồi, Poupelle. Cậu trong rất bẩn và còn bốc mùi khó chịu nữa.”
“Cậu cũng thấy vậy à. Cậu cũng thế nhỉ, người cậu cũng nhem nhuốt lắm đấy.”
“Là do tớ mới kết thúc công việc của mình, lúc nào cũng vậy, người đầy lắm lem.”
“Công việc vệ sinh ống khói không phải là công việc của người lớn sao?”
“Bố tớ đã mất nên tớ phải thay bố gánh vát gia đình cậu ạ.”
“Mà Poupelle này. Cậu cứ để hình dạng bốc mùi này thì sẽ bị ghét đấy. Nên là về nhà tớ và tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Làm như vậy có được không vậy?”
“Tớ cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ . Nên cậu đi cùng tớ có lẽ không sao đâu.”
“Rubech không hắt hủi tớ nhỉ.”
“Cái mùi gì thế này. Cậu còn bốc mùi hơn cả chiếc quần mà mà đã vứt.”
Rubech gội rửa sạch sẽ đến chân tơ kẻ tóc cho Poupelle.
Vết bẩn đã gần như sạch hơn, và mùi hôi cũng không còn bôc sleen dữ dội như trước nưa.
Poupelle vui vẻ, nói với giọng đầy biết ơn Rubech:
“Cảm ơn cậu Rubech.”
“Nhưng mà miệng cậu vẫn còn mùi rất nặng đấy. Thở ra thử xem nào.”
Poupelle liền thở ra thì
“Mùi này kinh thật đấy, là mùi ga mà, đúng không. Bên ngoài sạch sẽ cũng không giúp cho chúng ta là bao nhiêu nhỉ.”
Và cả hai người đã nói chuyện với nhau đến đêm khuya.
“Con đã chơi cùng với người rác hôm này à?”
Mẹ của Rubech hỏi cậu bé.
Cậu bé đáp trả:
“Vâng ạ. Nhưng không sau đâu mẹ ơi. Poupelle không phải là người xấu đâu ạ.”
“Con quả là có trái tim hiền hậu như bố của con vậy.”
Bố của Rubech là một người đánh cá bình thường, đã qua đời vào năm ngoái do bị sóng cuốn đi. Những thứ được tìm thấy chỉ còn là một chiếc thuyền đánh cá mục nát.
Và trong thành phố luôn đồn qua tai nhau là ở biển có quỷ dữ nên việc ra biển đã bị cấm mãi mãi. Người dân ở thành phố này đã thưo chủ nghĩa tự cung tự cấp.
“Mẹ này, mẹ thích điểm gì ở bố vậy?”
“Bố con khi ngại ngùng rất dễ thương. Khi có chuyện vui thì ngay lập tức dung ngón trỏ chà chà vào mũi đấy.”
Ngày tiếp theo, Poupelle đã cùng với Rubech leo lên trên ống khói.
“Ôi cao quá đi thôi, Rubech.”
“Hãy bám chặt vào, thì sẽ không sao đâu. Vì sẽ lau chùi ống khói nên hãy chú ý đừng để đồ vật bị rơi xuống nhé.”
“Đã bị rơi đồ gì xuống sao?”
“uh. Là một sợi dây chuyền bạc có kèm theo ảnh của bô tớ.”
Ảnh của bố chỉ có duy nhất một tấm đó thôi, nhưng mà tìm hoài vẫn không thấy cậu ạ.”
Rubech chỉ vào sông Dob và nói:
“Đã rớt xuống sông Dob rồi chăng.”
“Này Poupelle, cậu biết “ngôi sao” là gì không?”
“Sao ư?”
“Ở thành phố này ngày hay đêm điều bị bao phủ một lớp khói bụi dày đặc . vì vậy chúng ta không thể thấy được . nhưng mà ở trên lớp bụi kia có thứ gọi là ngôi sao. Là những hòn đá phát sáng lơ lững trên bầu trời. Không chỉ có một hay hai mà có cả hàng vạng, hàng nghìn ngôi sao đấy.”
“Câu chuyện như vậy mà cậu cũng tin à. Không có thật đâu.”
“…… Bố tớ, đã thấy cái gọi là ngôi sao ấy đấy. Ở một nơi xa xôi ngoài vùng biển kia, khi ở trên đầu chúng ta không còn khói bụi nghi ngút, mịt mù nữa thì những ngôi sao lấp lánh sẽ lộ diện ra. Bố tớ nói vậy. Nhưng không có bất cứ ai trong thành phố này tin lời của bố tớ nói. Họ gọi ông ấy là kẻ nói dối. Nhưng mà bố tớ đã nói với với tới rằng : Trên lớp khói bụi dày đặc này thật sự có sao đấy. Và đã chỉ cho tớ cách nhìn thấy những ngôi sao.”
Rubech ngước nhìn những đám khói đang bây lên.
Tôi tin điều đó. Cho dù chỉ có mình tôi tin.