fbpx
Truyện kinh dị Nhật Bản

Truyện kinh dị Nhật Bản

🌑 Đây là câu truyện mà tôi đã gặp khi còn là một học sinh tiểu học.
Ngày đó khi còn nhỏ, đám trẻ chúng tôi hay tới ngọn núi phía sau gần nhà chơi với nhau.
Ngày hôm đó chúng tôi chơi trò “Tìm nấm”. Ai tìm được cây nấm đẹp và hiếm nhất thì sẽ thắng. Lúc ấy, đi cùng tôi có anh tôi và vài người bạn thân gần nhà.
Cả đám đang say sưa tìm kiếm thì có 1 đứa nói :
“Sao mà yên tĩnh thế nhỉ? ”
Mọi người cùng dừng tìm nấm, đứng im lắng nghe. Đúng là im lặng đến lạ thường. Vì giờ đang là mùa hè, ít nhất thì bình thường cũng sẽ có tiếng ve, côn trùng kêu hoặc tiếng gió cây xào xạc.
Cả đám đang nhìn nhau thì có 1 đứa lên tiếng : “ thôi về đi tụi bây”.
Không ai nói gì, cứ thế theo nhau xuống núi.
Vì trong đám, tôi là nhỏ nhất nên đi chậm hơn hẳn. Chẳng mấy chốc mà bị cách xa lại phía sau.
Lúc đó bỗng nhiên có 1 con quạ bay tới phía tôi. Để tránh nó, tôi đã né sang 1 bên theo phản xạ, nhưng do mặt đất chỗ đó không bằng phẳng, nên tôi đã không giữ được thăng bằng và ngã lăn xuống dưới.
Thật may là đã không bị thương. Khi đứng dậy, tôi thấy mình bị ngã xuống 1 cái hố, nhìn lên tôi thấy khá là sâu đối với 1 đứa bé là tôi lúc đó.
Trời bắt đầu tối, lúc đó tôi nhận thức rằng mình cần phải đứng dậy và phải tìm cách leo lên để về nhà.
Đứng dậy, tôi cảm thấy chân mình đang dẫm phải thứ gì đó mà không phải là mặt đất. Nhìn xuống, đó là xác chết của một con quạ. Nhìn ra xung quanh, tôi thấy không chỉ 1 mà còn rất nhiều xác quạ chết. Có cả những con quạ còn sống đang tranh nhau cắn xé những cái xác quạ. Ngoài ra, còn có nhiều xương lớn của động vật khác nữa. Cảnh tượng rất đáng sợ.
Cứuuuu. Tôi hét lên
Làm gì có ai ở đây vào giờ này cơ chứ. Tôi nhận ra. Chẳng còn cách nào khác, tôi cố gắng nắm lấy đám cây cỏ để tìm cách leo lên, thoát khỏi cái hố này nhưng lại bị trượt chân bị thương. Tôi kiệt sức nằm dưới hố. Tôi đã cố bám vào một cành cây màu xanh rồi ngất đi. Trong mơ màng tôi cảm nhận được có ai đó cõng tôi trên lưng.
Hôm sau tôi thức dậy tôi đã nằm ở nhà, khi đến trường đã cố tranh cãi với đám bạn đi cùng rằng có rất nhiều xác quạ chết và đống xương ở cái hố sau núi. “Tao thề là tao đã nhìn thấy.” Tôi nói. Nhưng cả đám đã nói rằng ngày hôm đó tôi đã đi cùng chúng nó về tới tận nhà, không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng kí ức sợ hãi của tôi lúc đó tới giờ vẫn còn rất rõ ràng. Dưới chân vẫn còn vết thương khi cố trèo lên hố.
Tôi đã đi hỏi những người trong làng về người đã cõng tôi về nhà, về câu chuyện một cái hố đầy xác quạ nhưng mọi người đều nói không biết và có vẻ né tránh. Dường như muốn giấu diếm điều gì đó, mà nếu nói ra sẽ Ccó chuyện gì sẽ xảy đến cuộc sống của họ chăng?
Cảm giác sợ hãi khi đó cho tới giờ vẫn còn nguyên vẹn. Giấc mơ về cái hố đầy xác quạ và những mảng xương lớn vẫn ám ảnh tôi mỗi đêm, khiến cuộc sống của tôi mỗi ngày đều trôi qua trong sợ hãi. Và khi ấy, tôi lại nhớ ra : vậy ai là người đã đi cùng đám bạn tôi về khi tôi từ dưới hố , và hiện người đó đang ở đâu, mang bộ mặt của ai trong ngôi làng này ?

#hako #nipponclass #nhatban #japaneselife #japanese #Japan #story

Bạn phải để đăng bình luận.