Truyện kể tối thứ 6.
Ngày xửa ngày xưa, ở 1 làng nọ, có một bé gái và người bà nghèo sống chung với nhau.
Cha mẹ bé gái mất sớm từ khi còn nhỏ nên bé gái phải đi làm thuê từ sáng sớm đến tận khuya, mỗi tối được chỗ làm cho cơm ăn thì cô bé luôn phần lại một ít để mang về cho bà.
Trên đường về nhà, cô thường đi qua 1 cái cây và thường xuyên tưới nước cho nó. Mỗi ngày đi làm bị chủ mắng, hay gặp chuyện buồn gì, cô đều tâm sự với cây.
Đối với cô, cây như một người bạn , và có vẻ cái cây cũng vậy. Nên mỗi lần cô tới, cành cây lại đung đưa như vẫy mừng cô bé tới vậy. Mỗi lần như vây, cô bé đều quên hết mệt mỏi và trở lại gương mặt vui tươi để lại tung tăng về nhà với bà.
Một ngày mưa, trên đường về nhà, cô trú dưới gốc cây quen thuộc. Cái cây thấy cô bé, lần này, nó không vẫy cô như mọi lần, mà cành cây ủ rũ lại. Không thể kiềm nổi sự buồn bã, nó hiện thân lên nói với cô.
“Cô gái, cô đã vất vả rồi. Bao lâu nay, cô luôn tới nói chuyện với tôi như một người bạn. Cám ơn cô đã luôn tưới nước, chăm sóc cho tôi. Tôi đã rất vui vì đã gặp được một người hiền lành, tốt bụng, ngoan ngoãn như cô. Tiếc là ba ngày sau, tôi sẽ bị tiều phu chặt theo lệnh của lãnh chúa, và ba tháng sau, tôi sẽ trở thành một chiếc thuyền lớn và được đưa ra biển.”
“Ôi, không thể nào.” Cô bé đau khổ bật khóc òa. “Ông là bạn thân của tôi mà, sao người ta lại nỡ chặt ông chứ? Không có ông, không có ai muốn chơi với tôi cả” . Cô bé ấm ức
2 người đứng cạnh nhau nhìn ra ngoài trời mưa gió.
Cây nói tiếp : “Nhưng khi họ đưa tôi ra biển, tôi nhất định sẽ không di chuyển. Bọn họ sẽ gặp rắc rối, vì vậy lúc đấy cô hãy tới và nói, “Thuyền ơi, người bạn thân của tôi ơi, hãy di chuyển đi nào. Một, hai, ba” . Lúc đó, tôi sẽ từ từ đi ra biển. Tôi sẽ giúp cô nhận được phần thưởng từ lãnh chúa, coi như trả ơn cô suốt thời gian qua đã tới làm bạn với tôi”.
Cô bé buồn thiu, nói mình không cần gì cả. Vì thời gian qua, trên đường đi làm về, cô luôn tới bên cây, tâm sự với cây như thói quen hàng ngày. Cây như một người bạn thân của cô vậy. Vì không ai thèm chơi với cô cả. Chỉ có cây luôn ở bên cạnh lắng nghe cô. Nhờ có cây mà cô có thể tan hết mệt mỏi sau khi làm việc, để cô có thể về nhà với bà bằng gương mặt vui vẻ nhất, không để bà phải lo lắng.
Nhưng cho dù là như vậy thì ba ngày sau đó, cây lớn vẫn thực sự bị chặt và trở thành một con thuyền lớn vào ba tháng sau.
Đó là ngày đưa thuyền xuống biển, nhiều thanh niên cường tráng cố gắng đẩy thuyền xuống biển nhưng dù có đẩy mạnh đến đâu, thuyền vẫn không hề xê dịch.
Lúc đó, cô bé tới và đề nghị
“Tôi sẽ đẩy con thuyền ra khơi và lãnh chúa hãy thưởng cho tôi nhé”
Mọi người đều cười và nói:”Cô bé có thể di chuyển con thuyền sao? Thật nực cười. Ở đây nhiều người khỏe mạnh còn không làm đc điều đó “
“Chỉ cần đưa được thuyền ra biển thì ai làm cũng được” lãnh chúa nói.
Mặc kệ nhiều người cười cợt, cô gái đứng trước con thuyền và hét lên, “Tàu ơi, người bạn thân của tôi ơi, hãy di chuyển nào. Một, hai, ba.”
Đúng như lời hẹn với cô gái, con thuyền đột nhiên bắt đầu tự nó nhích từng chút một, chẳng mấy chốc, con thuyền đã nổi trên mặt biển.“Sao cô có thể làm được vậy cô bé.” Mọi người, kể cả lãnh chúa, đều hét lên ngạc nhiên.
“Không có gì hết, chỉ là cây đã nói với tôi vậy …” cô con gái nói nhỏ.
“Như đã hứa, ta sẽ thưởng cho cô bé. Cô muốn gì? Đừng ngại, hãy cứ nói.”Tôi có bà ngoại 80 tuổi ở nhà. Chúng tôi rất nghèo, không đủ ăn đủ mặc.
“Ta hiểu rồi” lãnh chúa nói.
Ngày hôm sau, lãnh chúa gửi rất nhiều gạo và quần áo đẹp đến nhà cô gái. Từ đấy về sau, cô bé sống hạnh phúc với bà của mình.
#hako #nipponclass #nhatban #japaneselife #japanese #Japan #truyệnkể
Source: http://www.douwa-douyou.jp/…/douwa…/douwastory2_09.shtml