Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất rất xa xôi, có một chàng trai rất nghèo sống đơn độc một mình. Một hôm, trên đường về nhà, chàng phát hiện một con hạc trắng đang cố đạp cánh bay, trong khi một chân của nó bị kẹt vào cái bẫy của thợ săn. Chàng liền mở cái bẫy ra giải cứu con hạc tội nghiệp. Con hạc liền bay vút lên cao, lượn tròn 3 vòng trên bầu trời như muốn nói lời cám ơn chàng trai.
Vào một đêm trời bão lớn, có một cô gái vô cùng xinh đẹp gõ cửa nhà chàng và nói “Ta bị lạc đường, chàng có thể cho ta tá túc một đêm được không?”
Chàng trai tốt bụng mời cô gái vào nhà, nấu cho cô gái bát cháo và nhường luôn cả gối, chăn đắp của mình cho cô gái. Thế rồi hôm sau và hôm sau nữa có vẻ cô gái không có ý định rời khỏi đi, cô mới mạnh dạn thổ lộ cùng chàng “Chàng rất tốt bụng lại nhân hậu. Ta có thể làm vợ chàng được không?”
Tất nhiên là chàng trai vô cùng mừng rỡ và đồng ý ngay lập tức. Dù trong lòng có chút lo lắng là tình cảnh nghèo của anh làm sao có thể nuôi được nàng đây.
Thế là từ đó nàng trở thành vợ của chàng trai. Bắt đầu những tháng ngày hành phúc bên nhau. Nhưng người vợ thấy chồng mình ngày càng làm việc vất vả, về nhà ngày càng trễ với dáng vẻ rất mệt mỏi. Nàng bắt đầu lo lắng và nói với chàng rằng nàng sẽ dệt vải còn chàng hãy đem đi bán. Nàng căn dặn cẩn thận với chàng rằng “Khi thiếp dệt vải, chàng tuyệt đối không được nhìn vào phòng dệt nhé!”
Chàng trai đồng ý và chờ vợ ở bên ngoài. Đến lúc chiểu tối nàng mở cửa bước ra trên tay cầm một tấm vải lấp lánh, óng ánh, vô cùng sặc sỡ. Tuy nhiên, khuôn mặt người vợ lại trông rất mệt mỏi, tiều tuỵ.
Nàng dặn chàng hãy đem vào thành bán cho vị lãnh chúa giàu có nhất vùng, chắc chắn sẽ được một khoảng tiền kha khá. Hôm sau theo lời vợ, chàng vào thành đem bán cho vị lãnh chúa. Ông ta vừa nhìn tấm vải liền thích thú nói “Ta chưa bao giờ thấy một tấm vải dệt nào mà đẹp thế này. Ta rất thích. Hãy dệt cho ta thêm một tấm nữa, ta sẽ trọng thưởng gấp bội.”
Chàng trai quay về thuật lại với vợ mình và nàng đáp rằng “Không sao, vậy thiếp sẽ dệt thêm một tấm vải thật đẹp. Sau này hai vợ chồng mình sẽ không còn vất vả nữa. Nhưng chàng nhớ, không được mở cửa phòng khi thiếp đang dệt.”
Ngay sau đó, người vợ vào phòng bắt đầu dệt vải, người chồng tiếp tục chờ bên ngoài. Một ngày, hai ngày, ba ngày đã trôi qua nhưng chàng vẫn cứ nghe tiếng máy dệt điều đặn, nàng mãi vẫn chưa thấy ra. Quá lo lắng và sốt ruột cho vợ, chàng quyết định phải vào phòng xem sao.
Một cảnh tượng kinh ngạc trước mặt chàng, một con hạc trắng ngồi bên khung dệt, đôi cánh nó dang rộng đang rướm máu, nó dùng lông để dệt vải, lúc đó tấm vải cũng đã dệt gần xong. Con hạc nghe tiếng mở cửa liền hốt hoảng quay lại, nó đau khổ nói “Là thiếp đây, vợ của chàng đây. Thiếp chính là con hạc mà chàng đã từng cứu mạng. Nhưng bây giờ chàng đã nhìn thấy hình dạng thật của thiếp, nên thiếp chẳng thể nào ở lại bên chàng được nữa rồi. Tạm biệt chàng.”
Con hạc liền bay qua cửa sổ, bay vút về trời. Từ đó, không bao giờ được quay lại dân gian nữa. Người chồng đau khổ ôm tấm vải, ngày qua ngày đợi chờ người vợ của mình quay về…
Nội dung câu chuyện các bạn đón đọc tại đây
https://www.facebook.com/nipponclass.jp/posts/122537569408339?tn=K-R