fbpx
Trận động đất kinh hoàng ở phía Đông Nhật Bản

Trận động đất kinh hoàng ở phía Đông Nhật Bản

Ngày 11 tháng 3 năm 2011 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên, trận động đất đã xảy ra ở phía Đông Nhật Bản.

Không chỉ tôi mà cả những người bị ảnh hưởng bởi thảm họa ấy không muốn nhớ lại ngày kinh hoàng ấy.

Vào thời điểm đó, tôi sống gần bờ biển tỉnh Miyagi.

Lúc ấy vì quyết định nghỉ công ty đang làm, chuyển công việc mới nên tôi làm việc bán thời gian để trang trải cuộc sống.

Khi đó những trận động đất lớn thường xuyên xảy ra, thậm chí có người còn đồn rằng trận động đất Miyagiken-oki sắp xảy ra.

Tôi đã nghĩ rằng những thứ như động đất không đáng sợ, ngược lại linh cảm thấy nếu nó có xảy ra thì sẽ ở một nơi nào đó.

Vào ngày xảy ra động đất, tôi vẫn làm việc như thường lệ. Và lúc 14 giờ 46 phút, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Việc sơ tán diễn ra nhanh chóng vì mọi người đều nhạy cảm với động đất. Người phụ nữ đứng tuổi đang làm việc bên cạnh tôi, đặc biệt nhạy cảm nên có bất kỳ sự rung chuyển nào thì bà là người đầu tiên hô to

“Động đất rồi!”

Và chạy tới bãi đậu xe của công ty, nên tôi cũng là người đầu tiên đã thoát ra vào lúc đó.

Người coi thường động đất như tôi cũng nhất định không ở lại một mình mà cùng mọi người sơ tán.

Phần lớn mọi người đã di tản và tập trung ở bãi đậu xe nhưng sự rung lắc vẫn chưa dừng lại. Tôi đã dài dòng rồi nhỉ, cả thế giới đã thay đổi trong khi tôi luyên thuyên nói về nó.

Rầm!!!

Cùng với tiếng động ầm ầm khủng khiếp trong lòng đất, một cơn chấn động lớn mà tôi chưa từng trải qua ập đến và tiếng gào thét inh tai vang lên. Các tòa nhà xung quanh rung lên và kêu cót két như một chiếc bánh pudding bị lật úp trên đĩa, thật khó để đứng vững được.

Khi ấy, tôi có cảm giác “Nó đã đến bờ biển của tỉnh Miyagi rồi”, nhưng ngay sau đó cái ý nghĩ sợ hãi ấy biến mất.

Sự rung chuyển dữ dội không hoàn toàn dừng lại.

Trái đất đang run rẩy! Mặt đất rung lắc đến mức muốn sụp xuống vực sâu. Mặc dù đang thu mình trên mặt đất, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi ở trên nóc một tòa nhà chọc trời.

“Hãy sớm ngừng lại!”

Tôi cảm thấy rằng sự rung chuyển diễn ra trong một thời gian rất dài.

“Đây không phải là chuyện tầm thường …!”

Tất cả những người ở đó đều cảm thấy như vậy.

Sau đó, nó không còn là chỗ làm bán thời gian nữa, nó được giải tán ngay nhờ vào sự nhanh trí của cấp trên.

Tôi cầm điện thoại và thử gọi cho vợ và đứa con khoảng 1 tuổi đang ở nhà nhưng không thể kết nối được. Vì chỗ làm gần nhà nên tôi nhanh chóng chạy đến chỗ tủ đựng đồ của công ty sau khi xác nhận việc về nhà là an toàn.

Nơi làm việc hoang tàn đến mức không còn chỗ đứng. Cái máy trông như không thể đổ sập được cũng đã bị đổ, tôi kinh hãi nghĩ đến… nếu mọi người chưa di tản.

Trong bóng tối không có điện, tôi lấy ra hành lý với ánh sáng của điện thoại di động và nhanh chóng về nhà trong nháy mắt.

Khi ra khỏi văn phòng trên đường, điều đập vào mắt tôi là cảnh tắc đường chưa từng thấy trước đây. Nói về lý do thì là vì không có tín hiệu đèn giao thông.

Liếc mắt thấy chiếc xe hơi không hề di chuyển nên chỉ có cách là chạy về nhà thôi.

“Vợ và con ổn cả chứ!?”

Khi mở cửa vào nhà, mọi thứ đã ngổn ngang đến mức không còn chỗ đứng. Ngay khi nghe thấy giọng nói của vợ, “Em sợ”, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ có ở nhà cũng không làm được gì cả nên tôi nghe thông tin trên radio trong khi chờ xe.

Lượng lớn tuyết bắt đầu rơi khiến tôi càng cảm thấy thời tiết trở nên bất thường hơn.

“Trận động đất lớn 8,9 độ Richter” “Bình tĩnh và sơ tán” “Trận địa chấn cường độ 7” …

Nhà đài cũng có vẻ bối rối, chỉ nhắc lại những thông tin tương tự.

Vào lúc đó, một thông báo lớn có thể được nghe thấy từ chiếc trực thăng đã bay qua.

“Sóng thần đang tới~! Mọi người hãy sơ tán lên nơi cao ráo trong tòa nhà!”

Gì vậy? Sóng thần? Nó không thể đi xa đến mức này …

Mặc dù nghi ngờ về thông tin đã nghe, nhưng tôi vẫn quyết định tới trường trung học cơ sở gần đó, nó được chỉ định là một trung tâm sơ tán.

Khi bước vào trường trung học cơ sở, người, người và người … Mọi người dường như đang di tản. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tôi được hướng dẫn đi vào trong trường thay vì khu giáo dục thể chất. Hơn thế là đi tới tầng cao hơn tầng 3.

Lúc đó, bao nhiêu người đã biết về thảm họa xảy ra ở vùng ven biển trước mắt tôi …

Nguồn thông tin chủ yếu là qua radio và mạng 4g. Dần dần mặt trời lặn và tối dần, ánh nến được thắp lên.

Tôi vừa nhìn ra ngoài vừa ăn thức ăn khẩn cấp được phát, tôi thấy khói đen và ngọn lửa đỏ ở đằng xa. Rõ ràng là đã có một đám cháy quy mô lớn.

Chúng tôi chỉ có thể nhìn nó với cảm giác cảm thấy bất lực và muốn giúp đỡ ai đó!

Thông tin phát ra từ radio thật khó tin.

“Ở khu vực ven biển của phường XX (nơi chúng tôi sống), có hàng trăm thi thể …”

“Sóng thần đã gây ra thiệt hại lớn …”

Khi nghe những tin hoàn toàn kinh khủng ấy, những người xung quanh tôi chỉ biết im lặng.

Cho đến bây giờ khung cảnh mà tôi từng thấy đã thay đổi hoàn toàn. Điều gì sẽ đến trong tương lai …

Sự lo lắng và nền nhà lạnh lẽo của lớp học ghim vào tim tôi.

Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi nơi trú ẩn, chúng tôi dọn dẹp nhà cửa và đi ra ngoài đổ xăng cho xe.

Tuy nhiên, đoạn đường vẫn bị ùn tắc. Nên tôi dự tính sẽ mất một ngày để tiếp nhiên liệu, vì vậy cả gia đình sưởi ấm bằng chiếc chăn ở nhà.

Sau đó mẹ tôi ghé thăm và nói: “Hãy về nhà đi con!”

Chưa bao giờ cảm thấy được sự ấm áp của gia đình như lúc này. Và tôi luôn biết ơn vì nhà bố mẹ ở gần.

Sau khi sơ tán về nhà bố mẹ đẻ, tôi nghe đài, ngủ khi mặt trời lặn và sợ hãi về hậu quả sau đó.

Rốt cuộc thì điện, ga, nước cũng hết nên chúng tôi đành phải chịu đựng.

Xếp hàng để mua lương thực ở siêu thị gần đó thì không sao, nhưng không được tắm là một trải nghiệm khó khăn. Không tắm trong một thời gian, cơ thể và đầu bị ngứa, rất khó chịu.

Và khoảng hai tuần sau trận động đất, cuối cùng điện đã hoạt động lại.

Đó là khoảnh khắc mà tôi thực sự biết ơn vì có điện.

Sau khi những thứ cần thiết cho cuộc sống như điện được khôi phục, chúng tôi trở lại cuộc sống hàng ngày và dần tấp nập.

Khi thử hỏi về thiệt hại do trận động đất gây ra ở khu vực xung quanh, thì có vẻ như sóng thần đã vào gần nhà tôi khoảng 1km.

Ở khu vực tôi sinh sống, ven biển có con đường cao tốc được đắp cao mang tên “Xa lộ miền Đông”, nhờ nó mà thiệt hại được giảm bớt.

Nếu không có con đường này, gia đình tôi đã bị sóng thần tàn phá rồi.

Tôi đã liên lạc với bạn bè và người quen của mình, và cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi người đều an toàn.

Tuy nhiên, hình như công việc trước của tôi có một số nạn nhân.

Anh N, đang làm việc cùng phòng kinh doanh, bị gãy chân, dập nát hai chân do hành lý rơi vào. Tôi đến bệnh viện thăm anh ấy, nhưng có vẻ nó rất khủng khiếp.

Hình như anh ấy đã đi lại được, nhưng do không thể bình phục hoàn toàn nên anh đang phải đi lại một cách khó khăn.

Hai tài xế chuyên giao hàng đã chết trong trận sóng thần.

Cả hai đều là những người khá thân thiết nên tôi khó có thể tin rằng họ đã ra đi.

Tôi cũng bị mất công việc mới.

Nguyên nhân là công ty bị hư hại do trận động đất.

Rõ ràng là tòa nhà đã bị sóng thần phá hủy, và tôi có thể đã gặp nguy hiểm nếu làm việc ở đó trước khi trận động đất xảy ra.

Trước tôi đã lo lắng vì mất việc, nhưng giờ tôi nghĩ rằng trong cái rủi có cái may nên tiếp tục công việc làm thêm trong khi tiếp tục tìm việc mới.

Sau đó, tôi đã xoay sở kiếm được một công việc và có được một cuộc sống ổn định.

Tuy nhiên, vì thảm họa này mà có rất nhiều người ở trong cảnh ngộ cùng cực và cảm thấy mất mát sâu sắc.

Một số người đã mất nhà và không còn chút ký ức nào.

Một số người tôi làm việc cùng lúc đó đã bị bỏ lại một mình sau khi cha mẹ họ qua đời.

Người đã rất cố gắng sau khi bị mất vợ và hai con trong trận sóng thần cũng tự vẫn sau đó.

Một số người đã bị chấn thương và mất trí khi nhìn thấy những chiếc xe hơi và những người bị sóng thần cuốn đi trước mắt.

Theo lời kể của người bạn trong Lực lượng Phòng vệ, có cả những thành viên Lực lượng Phòng vệ đã phát điên khi tận mắt chứng kiến ​​trận sóng thần kinh hoàng.

Đó không phải là câu chuyện vô tình, nhưng có vẻ như nhiều linh hồn đã được nhìn thấy ​​ở bờ biển.

Có người nói rằng khi họ đang lái xe dọc theo bờ biển vào ban đêm, một bóng người xuất hiện trước mặt họ.

Họ vội vàng xuống xe kiểm tra nhưng không có dấu vết kéo người.

Khi liên hệ với cảnh sát thì 

Nhận được câu trả lời rằng

“Gần đây có rất nhiều vụ việc như vậy ~”

Người đang làm công việc tái thiết ở khu vực ven biển tính đi vào bụi cây khi mắc tiểu, người đồng nghiệp mẫn cảm

Đã la lớn.

“Đừng đi qua đó!”

Hơn nữa nhiều người đã chứng kiến ​​một lượng lớn người dân vào ban đêm ở các khu vực ven biển khi rừng chắn gió đã biến mất và tầm nhìn được cải thiện.

Đã 9 năm trôi qua kể từ trận động đất. Khu vực ven biển nơi tôi sống phần lớn đã được dọn dẹp, nhưng tôi nghe nói vẫn còn một số khu vực vẫn còn lại những vết thương.

Tôi hy vọng rằng tất cả các linh hồn bị ảnh hưởng bởi trận động đất ở phía Đông Nhật Bản sẽ được siêu thoát. Nam mô a di đà phật.

Bạn phải để đăng bình luận.