Từ thời Heian — khi kinh thành còn mờ ảo trong khói trầm và âm thanh chuông chùa chưa từng ngừng vọng — người ta bắt đầu thì thầm về một tiếng kêu kỳ dị cất lên giữa đêm khuya. Không ai biết rõ nguồn gốc âm thanh ấy, chỉ biết rằng nó không thuộc về loài chim nào, cũng không giống tiếng thú hoang hay tiếng người lạc bước. Nó vang vọng như một tiếng nức nở bị chặn giữa cổ họng, vỡ vụn và kéo dài, như thể một linh hồn đang gào thét từ bên kia ranh giới thực-tưởng.
Người dân nghe thấy nó từ rừng sâu, từ đỉnh núi phủ sương, từ mái nhà hoàng cung giữa đêm trăng khuyết. Và mỗi lần tiếng kêu đó cất lên, điều gì đó sẽ mất đi — không phải vật chất, mà là thứ mong manh hơn: một đêm yên giấc, một ký ức lành lặn, hay đôi khi là cả sự tỉnh táo. Những ai từng nghe qua, thường thức dậy với cảm giác như vừa đánh mất một phần hồn mình mà không bao giờ lấy lại được.
Người ta gọi tên nó bằng những chữ run rẩy — 鵺 (ぬえ), Nue — một sinh vật không hình thù rõ ràng, không tuân theo quy luật tự nhiên, như thể chính nỗi sợ và sự bất toàn đã tự mình kết tinh thành nó. Không ai thực sự nhìn thấy Nue mà còn giữ được sự bình thường trong tâm trí.
Chẳng ai biết Nue từ đâu đến. Có kẻ bảo nó là sự phản chiếu méo mó của chính tâm trí con người. Kẻ khác thì thầm rằng, Nue không phải một sinh vật, mà là ký ức của mọi giấc mơ bị quên lãng, mọi tiếng kêu không được ai lắng nghe — nay trỗi dậy, gom hình, gom tiếng cùng với nỗi uất hận.
Truyền thuyết nổi tiếng nhất về Nue bắt nguồn từ thời kỳ Heian, khi bóng tối không chỉ đến từ đêm, mà còn từ những điều con người không thể gọi tên.
Vào những năm cuối triều đại của Thiên hoàng Konoe, triều đình rơi vào trạng thái bất an khi nhà vua đột ngột lâm bệnh mà không có dấu hiệu cụ thể. Ngự y không tìm ra nguyên do, kinh thành không có dịch bệnh, nhưng mỗi đêm, nhà vua lại giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, miệng lẩm bẩm những điều không ai hiểu. Thị vệ cung cấm bắt đầu kể về những âm thanh quái đản, vang lên đều đặn từ mái ngói phía trên phòng ngủ của nhà vua — một âm thanh rít lên như hơi thở gãy khúc của một sinh vật nào đó không thuộc về cõi này.
Dư luận triều đình dần lan rộng. Các đại thần thì thầm về sự hiện diện của một mono no ke — một linh hồn oán hận, thứ không thể xua đuổi bằng lời kinh hay lễ tế, mà chỉ có thể xoa dịu bằng máu hoặc diệt trừ bằng vũ lực.
Triều đình buộc phải cầu viện Minamoto no Yorimasa, một cung thủ lừng danh không chỉ vì tài bắn mà còn vì từng đối mặt với nhiều điều “không tên”.
Vào một đêm trăng mờ, khi tiếng kêu ấy lại vọng lên như mọi lần, Yorimasa cùng cận vệ trèo lên tháp canh hoàng cung, chờ đợi. Quả nhiên, một đám mây đen bất thường xuất hiện từ phía đông, không gió mà bay. Ngay lúc nó lơ lửng trên mái điện chính — nơi Thiên hoàng đang nằm — Yorimasa giương cung, bắn một mũi tên duy nhất xuyên vào tâm mây. Một tiếng rít xé trời vang lên, và một sinh vật dị hình rơi từ trên cao xuống sân đá, thân thể chắp vá như mộng dữ — đầu khỉ, mình tanuki (lửng chó), cánh chim đen, và đuôi rắn.
Người ta nói, ngay trong đêm hôm đó, bệnh tình của Thiên hoàng bắt đầu thuyên giảm, tiếng kêu cũng biến mất. Thi thể của sinh vật bị đem chôn ở rìa khu rừng phía tây, từ đó không cỏ mọc, không chim bay, không người dám bén mảng đến nơi đó. Một số thầy pháp nói rằng, dù thể xác đã mất, thứ bị giết hôm ấy không hoàn toàn là “sinh vật”, mà là sự tập hợp của oán niệm, những ký ức quái thai do lòng thù hận và những tiếng kêu không ai đáp lại sinh ra.
Tại một làng chài ở vùng biển Wakasa, dân làng từng nhốt một sinh vật kỳ lạ bị thương dạt vào bờ sau một cơn bão. Chỉ qua ba đêm, cả gia đình ngư dân lần lượt ngã bệnh, lảm nhảm gọi tên những người đã chết. Đến đêm thứ tư, chuồng trống. Sáng hôm sau, chỉ còn lại một dấu chân rắn ngoằn ngoèo kéo dài xuống biển.
Không ai biết Nue đã biến mất hay chỉ đang ngủ yên giữa những tầng mây thấp của ký ức loài người. Có thể nó chưa bao giờ thật sự tồn tại, cũng có thể nó vẫn đang lặng lẽ trôi dạt giữa những nơi ánh sáng không chạm tới — một cơn ác mộng không tên, chờ được gọi dậy bằng một lời thì thầm bất cẩn. Bởi vì đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là thứ có hình dạng rõ ràng, mà là những gì mơ hồ, lập lờ giữa ranh giới của thực và mộng, giữa tiếng thở dài con người và tiếng kêu đêm vỡ ra trong vô thức. Và khi đêm sâu nhất phủ xuống, biết đâu… Nue lại cất tiếng lần nữa.
——-
Source: Sưu tầm
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬
#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban