fbpx
Ngọn núi bỏ những người già

Ngọn núi bỏ những người già

Ngày xửa ngày xưa, ở vùng đất xa xôi nọ có một vị lãnh chúa ích kỷ, độc tài cai trị. Vị lãnh chúa này rất ghét người già vì cho là những người già thật vô dụng. Một hôm, lãnh chúa ra lệnh tất cả gia đình nào có người già trên 60 tuổi phải đem vào sâu trong ngọn núi cao và bỏ lại ở đó, nếu không cả nhà sẽ bị giết.

Trong làng có một chàng trai trẻ chỉ sống với người mẹ già.

– “Con trai à… mẹ đã sáu mươi tuổi. Con hãy mang mẹ vào núi.”
– “Mẹ, con không thể làm điều kinh khủng như vậy được.”
– “Bà ở nhà bên cạnh và ông già ở trước nhà chúng ta điều đã bị đem vào núi. Đừng lo lắng, mẹ sẽ có những người bạn già ở đó.”

Chàng trai miễn cưỡng cõng mẹ trên lưng và leo lên núi. Nhưng khi đến nơi, anh ta không thể bỏ mẹ lại trong núi, nơi này thật đáng sợ. Anh không thể bỏ mặc mẹ mình ở đó mà về được. Anh ở lại núi đến đêm anh lại cõng người mẹ quay về và cho mẹ trốn trong một cái lu.

Vài ngày sau, lãnh chúa ra lệnh cho dân làng làm một sợi dây từ tro.

– “Mẹ, họ nói rằng phải làm một sợi dây từ tro. Con đã cố gắng, nhưng con không làm được. Nếu không ai có thể làm được, thì phải nộp cống phẩm hàng năm cao hơn.” chàng trai đến đêm tâm sự với mẹ.
– “Con trai, thật dễ thôi. Hãy làm theo lời mẹ.”

Chàng trai làm theo lời người mẹ già nói, anh làm một vòng rơm cho vào nước muối, sấy khô và đốt nó.
Sau đó cẩn thận mang nó đến cho lãnh chúa.

– “Thật không thể ngờ ngươi có thể làm được điều này. Được rồi, nhưng ta lại có một vấn đề khác để thử thách ngươi đây. Đây là một cây gậy, trong vòng 2 ngày hãy cho ta biết đầu nào là gốc, đầu nào là nhánh. Nếu làm được ta sẽ giảm cống nạp của các ngươi.“ vị lãnh chúa ra lệnh.

Chàng trai mang cây gậy về nhà và lúng túng hỏi mẹ.

– “Thật dễ con trai ạ. Con hãy mang theo một chậu nước.”

Con trai đã chuẩn bị một chậu nước to và đặt cây gậy trong nước.

– “Hãy nhìn vào đây. Đầu chìm bên dưới là gốc còn đầu nổi lên chính là nhánh.” chàng trai trả lời trước lãnh chúa.

– “Được. Quả thật nhà ngươi rất thông minh. Lần này sẽ là vấn đề khó khăn nhất. Hãy tạo một cái trống có thể tự phát ra âm thanh mà không ai đụng đến cái trống. Nếu ngươi làm được. Các ngươi sẽ không cần cống nạp nữa.” vị lãnh chúa nói đầy thách thức.

Chàng trai trẻ trở về nhà với khuôn mặt xanh xao và nhờ mẹ giúp đỡ.

– “Không sao con trai. Bây giờ con hãy bắt một vài con ong trên núi.”

Sau đó người mẹ nới lỏng da trống một chút, bà đặt những con ong vào đó và khâu miếng da lại. Tiếng trống bắt đầu vang lên.

– “Thật không thể tin được. Một mình nhà ngươi đã tìm ra cách giải đáp cho cả ba vấn đề ta đưa sao?” lãnh chúa nghi ngờ.

– “Tôi nói thật ngài không được trách phạt gia đình tôi. Sự thật là không phải tôi mà là người mẹ già của tôi đã giải đáp tất cả vấn đề ngài đặt ra. Ngài đã ra lệnh bỏ tất cả người già lại trong núi. Nhưng đó là người mẹ duy nhất của tôi. Tôi đã không thể nào làm được điều đó. Những người già dù họ dần trở nên già nua và cơ thể cũng yếu ớt nhưng họ lại rất thông thái, họ biết nhiều hơn tất cả người trẻ chúng ta.” chàng trai dõng dạc nói với lãnh chúa.

Vị lãnh chúa suy nghĩ một lúc rồi nói.

– “Quả thật là vậy. Ta đã sai rồi. Ta thật có lỗi khi bỏ tất cả người già ở núi. Hãy mang họ trở lại và hãy chăm sóc họ. Có người già trong nhà thật là một điều quý báu. Ta đã không biết điều đó…“

Từ câu chuyện đó, mà các lãnh chúa trên cả nước đã căn dặn với người dân của mình rằng những người trẻ tuổi phải biết trân trọng và yêu quý những người già.

Xem thêm tại
https://www.facebook.com/nipponclass.jp/

Bạn phải để đăng bình luận.