fbpx
Kodama: Tiếng vọng chết chóc giữa rừng sâu

Kodama: Tiếng vọng chết chóc giữa rừng sâu

Không ai biết Kodama bắt nguồn từ đâu. Có người nói chúng là linh hồn của cây cối cổ thụ, có người bảo chúng là tiếng vọng của những người đã lạc lối trong rừng và không bao giờ quay về. Nhưng tại những vùng rừng rậm lạnh lẽo của Nhật Bản — nơi sương mù treo lơ lửng giữa các tầng cây như những hồn ma chưa siêu thoát — cái tên Kodama chưa bao giờ là điều được nhắc tới một cách tùy tiện. Trong dân gian, người ta gọi chúng là “tiếng thì thầm của núi”, “bóng lặng của cội già”, hay lặng lẽ hơn nữa, chỉ là “nó” — như thể gọi tên sẽ đánh thức thứ gì đó đang ngủ yên dưới rễ cây rừng sâu.

Truyền thuyết kể lại rằng, vào thời Edo, một nhóm tiều phu đã đi vào một vùng rừng cấm ở tỉnh Aomori để đốn gỗ. Dưới tán cây dày đặc nơi ánh sáng không thể xuyên qua, họ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, vang vọng như từ dưới lòng đất vọng lên. Khi họ cất lời đáp lại, tiếng vọng không lặp lại lời họ, mà nói ra một cái tên chưa ai từng nghe — và một người trong nhóm đột nhiên biến mất, không để lại dấu vết ngoài chiếc rìu rơi cạnh gốc cây vừa bị chặt. Đêm hôm đó, bầu trời quằn quại trong sấm chớp không mưa, và cây cổ thụ bị chặt mọc lại chỉ trong một đêm, cao hơn, to hơn, và mang một mùi hương kỳ lạ như nhang tàn.

Người già ở vùng Kiso từng dạy con cháu rằng: nếu đi rừng và nghe tiếng vọng không đúng tông, hoặc không giống giọng mình, thì hãy cắm đầu chạy thẳng, không quay lại. Bởi đó không phải tiếng dội của núi, mà là Kodama đang thử giọng người sống. Có những giai thoại kỳ lạ từ thời Meiji kể rằng, một vị quan tỉnh từng chặt một cây thiêng để mở đường mới. Ba đêm sau, ông mất trí, lặp lại duy nhất một câu: “Tiếng gọi không phải của ta.” Cây bị chặt ấy sau đó được dân làng quấn dây shimenawa quanh gốc cháy, thắp đèn lồng trắng quanh năm, và cả con đường ấy bị rừng nuốt chửng chỉ sau hai mùa mưa.

Kodama không có hình. Chúng không cần đến mắt, tai hay tay chân. Chúng là âm thanh của địa ngục, là dao động vô hình lướt qua lớp vỏ cây, là hơi thở lạnh lẽo len lỏi qua khe lá vào những đêm trăng lưỡi liềm. Có người nói đã từng thấy một đứa bé đội nón rơm đứng bất động dưới gốc cây phong đỏ máu lúc chạng vạng, khi đến gần thì nó biến mất như khói, để lại chỉ dấu chân in hằn vào đất ướt, xoay ngược hướng với gió. Có người kể đã nghe thấy tiếng mình cười giữa rừng, trong khi bản thân chưa từng mở miệng.

Trong nhiều sách cổ như Gazu Hyakki Yagyou của Toriyama Sekien, hình ảnh Kodama chỉ là một cái bóng mờ tựa hình người mọc ra từ thân cây, không rõ mặt, không có mắt, chỉ có một cái miệng cong khẽ như cười, như đang nói điều gì đó không ai hiểu được. Những lời đồn cổ nhất cho rằng Kodama không chỉ trú ngụ trong cây, mà là ký ức của rừng, là linh hồn của những kẻ chết đi không ai khóc, không ai nhớ, và bị chính rừng nuốt lấy như một phần máu thịt. Khi một người chết cô độc giữa rừng sâu, linh hồn họ không bay lên trời cũng chẳng chìm xuống đất — mà hóa thành Kodama, vĩnh viễn trở thành tiếng vọng không ai lắng nghe.

Ngày nay, người ta có thể cười cợt khi nghe về Kodama. Nhưng tại những ngôi làng nằm sâu trong núi Honshu, khi gió rít qua rặng thông và lá cây cựa mình giữa đêm, vẫn còn những ngôi nhà không bao giờ xây quá gần rừng. Họ treo những chiếc gương nhỏ trước cửa, không phải để soi mặt, mà để phản chiếu những thứ vô hình. Họ không hát trong rừng, không gọi tên nhau lớn tiếng, và tuyệt đối không chặt cây khi trời còn tối. Bởi họ tin, nếu Kodama không nghe thấy bạn, bạn sẽ được tha, còn nếu trả lời… thì bạn đã bước vào một nơi mà tiếng người và tiếng ma không còn ranh giới nữa.

——-

Source: Sưu tầm
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬

#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban

Bạn phải để đăng bình luận.