fbpx
GASHADOKURO – CÁI XÁC KHÔNG DA CỦA OÁN HỒN

GASHADOKURO – CÁI XÁC KHÔNG DA CỦA OÁN HỒN

Từ trong màn đêm sâu thẳm, nơi tiếng gió không dám lướt qua và ánh trăng chẳng đủ can đảm soi rọi, người ta truyền tai nhau về một thực thể dị dạng – một bóng hình khổng lồ kết từ vô vàn mảnh xương vô danh, những linh hồn chết trong lặng câm, mất cả tên tuổi lẫn dấu vết trong ký ức nhân gian. Họ gọi nó là Gashadokuro, nhưng chẳng ai dám thốt lên cái tên ấy quá to, bởi người ta tin rằng: gọi tên nó cũng chính là gõ cửa cho một cơn ác mộng trỗi dậy từ lòng đất lạnh.

Gashadokuro không được sinh ra – nó được hình thành từ sự tích tụ. Khi chiến tranh nuốt chửng cả ngàn sinh mạng, khi xác người bị hất xuống hố sâu, vùi chung trong những nấm mồ không bia mộ, khi tiếng kêu than tan vào gió và nỗi oán hận bị thời gian lãng quên, những mảnh xương ấy bắt đầu tìm đến nhau. Chúng không phân biệt địch – ta, già – trẻ, thiện – ác; chỉ cần chung một kết cục: chết trong cô độc, không người gọi tên, không ai tiếc thương. Rồi vào một đêm không trăng, khi lòng đất rạn nứt bởi một vết thương vô hình, Gashadokuro trỗi dậy – lặng lẽ, vô thanh và khát máu.

Nó không có mắt, nhưng lại thấu nhìn mọi linh hồn còn thở; không có tai, nhưng lại nghe rõ từng nhịp tim loạn nhịp trong bóng tối; không có miệng, nhưng vẫn bật cười – tràng cười lách cách từ hàng trăm chiếc răng khô khốc, vang vọng như tiếng chuông báo tử từ đáy địa ngục. Những ai từng nghe thấy đều kể lại cùng một cảm giác rợn ngợp: như thể có thứ gì đó khổng lồ đang cúi sát sau lưng, thở ra từng luồng hơi lạnh khô như gió luồn qua hốc sọ rỗng. Người già cảnh báo: nếu giữa đêm vắng bạn nghe tiếng xương va lách cách mà không rõ nơi phát ra thì đừng chạy. Bởi khi bạn chạy, tim sẽ đập nhanh hơn. Và khi tim đập nhanh hơn… nó sẽ đến gần bạn nhanh hơn.

Một làng nhỏ phía Bắc Saitama vẫn lưu truyền câu chuyện về một bà lão sống đơn độc giữa rừng. Vào một đêm mưa tắt lặng, bà biến mất không dấu vết. Người ta chỉ tìm thấy căn nhà trống hoác, mái nhà bị móp xuống như có thứ gì đó khổng lồ khom mình dòm ngó. Trên ván gỗ in hằn những vết móng quặp ghì thành vòng cung, và bên cạnh, một chiếc răng người cháy sạm đen như bị nung dưới ngọn lửa địa ngục. Dân làng dựng cổng Torii bằng tre, cắm dao cúng xuống đất rồi thề không nhắc đến tên bà thêm lần nào nữa.

Trong một cuốn nhật ký quân sự tìm thấy gần Nagano, một thủy binh từng viết: “Đêm đầu tiên canh gác, tôi nghe thấy tiếng bước chân – không phải giày, không phải thú, mà là tiếng xương gãy rắc đi qua bùn đất.” Sáng hôm sau, người gác cùng mất tích. Trên mặt đất chỉ còn lại khẩu súng cắm thẳng đứng, và một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng đất sét ướt: Tôi thấy nó nhìn tôi… qua chính cái bóng của mình.

Chưa từng có ai thấy trọn vẹn Gashadokuro. Kẻ may mắn thì chỉ kịp thoáng thấy hốc mắt đen thẳm trôi qua nền trời xám, bàn tay xương trườn dài như rễ cây chết khua lên triền đồi, hay một nửa hàm răng nhô khỏi rìa rừng như di tích của một thời đại chưa từng được ghi tên. Còn kẻ xấu số – đơn giản là biến mất, không lời trăn trối, không dấu vết nào để tìm về.

Gashadokuro không có lịch sử, bởi nó chính là phần lịch sử bị chối bỏ. Nó không có gốc gác, bởi nó được sinh ra từ những điều con người muốn quên. Nó không có tiếng nói, vì ngôn ngữ của nó là tiếng thét câm lặng của những linh hồn chưa từng được ai lắng nghe. Nó không trỗi dậy để được nhìn thấy – mà để buộc thế gian phải nhớ rằng: có những cái chết không chịu ngủ yên.

Vậy nên, nếu một đêm sương mù dày đặc, bạn nghe thấy tiếng gì đó nghiến qua cành khô, hay vọng lên từ lòng đất như tiếng xương gào lên từ sâu dưới mộ… đừng ngước nhìn. Bởi rất có thể, nó đang cúi đầu nhìn lại bạn — và chờ nhịp tim đầu tiên vang lên như tiếng chuông gọi hồn.

——-

Source: Sưu tầm
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬

#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban

Bạn phải để đăng bình luận.