Đây là câu chuyện có thật khi tôi cùng vui vẻ với bạn bè tại nhà hàng gia đình và trở về nhà vào lúc đêm khuya.
Mải nói chuyện không dứt, lúc chú ý tới thì giờ chuyến xe buýt cuối cùng đã đến gần.
Tôi cố gắng để kịp lên xe, chỉ còn chiếc xe buýt lắc lư tiến tới gần nhà tôi.
Trên xe còn có một cậu bé và một phụ nữ. Tôi chắc chắn rằng họ là hai mẹ con.
Vì đang ngồi ở cuối xe và cả hai đều đội mũ nên tôi không thể nhìn thấy được biểu cảm của họ, nhưng có vẻ như hai mẹ con đang vui vẻ nói chuyện về phi đội anh hùng.
Tôi ngồi ở khu ghế giữa và dùng điện thoại di động của mình để giết thời gian, không quan tâm gì tới hai mẹ con họ.
Lên xe được một lúc thì chợt nhận ra rằng giọng nói mình nghe thấy từ phía sau đã biến mất.
Từ lúc lên xe đến giờ, xe buýt cũng chưa dừng lại 1 lần và không có hành khách nào lên xe cả.
Gì vậy? Tôi chợt nghĩ thế và quay đầu nhìn lại … phía cuối xe không còn thấy bóng dáng của hai mẹ con lúc nãy nữa.
Tôi run rẩy sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra.
Theo phản xạ, tôi lập tức di chuyển đến ghế ngồi ngay phía sau người tài xế.
Khi tới điểm dừng, trong lúc xuống xe tôi bồn chồn không yên, và đã hỏi người tài xế
“Hai mẹ con cùng trên xe với cháu đã xuống ở trạm nào vậy?”
Sau đó, người tài xế với vẻ mặt kì lạ nói rằng:
“Hai mẹ con? Cháu là hành khách duy nhất trên chuyến xe này.”
Chắc chắn không phải như thế! Chính xác là hai mẹ con họ đã ở trên xe mà!
Tôi nghĩ sẽ chất vấn tài xế như vậy, nhưng lại nghĩ có nói như thế cũng chỉ gây phiền phức, nên tôi đã xuống xe.
Chắc chắn tôi đã nhìn nhầm rồi …
Tôi quyết định nghĩ như vậy.
Từ đây là con đường về nhà thân quen mỗi ngày, nhưng tôi sợ đến mức không thể bước đi.
Vì đang dần dần đi vào nơi ít người hơn hướng tới ngôi nhà của mình, nên cần thêm nhiều can đảm để bước tiếp trong hoàn cảnh này.
Nhưng không cần thiết nói đến điều ấy, tôi phải về nhà.
Tôi vừa rảo bước nhanh vừa nghĩ chính mình nhút nhát đến mức này sao, tôi đã có cảm giác nghe thấy tiếng cười nào đó.
Bất chợt quay đầu nhìn lại thì trên con đường đêm đen kịt cũng không có một ai.
Tôi nén ngay hành động bản năng chạy về nhà xuống.
Vì đã có lần nghe nói rằng không được chạy trốn vào những lúc như thế này.
Tôi nhắc nhở bản thân rằng điều quan trọng là phải ở trong trạng thái tự nhiên và không nhận thức được điều đáng sợ kia, nên tôi vừa thì thầm hát một bài hát vừa đi về nhà.
Vào ban đêm, bạn có thể nghe thấy nhiều âm thanh vào ban đêm.
Đó là tiếng trò chuyện của mọi người hay âm thanh của tivi?
Đột nhiên, tôi nghe thấy trong các âm thanh ấy có tiếng trò chuyện.
Nó giống như giọng của cậu con trai đang nói về phi đội anh hùng.
Tôi không chịu được nữa và đã bắt đầu chạy.
Do đang đi giày cao gót nên tốc độ chạy chậm đi nhanh chóng, nhưng cho dù thế nào tôi cũng cắm đầu chạy và chạy.
Vì quá sợ hãi, tôi đã không thể quay đầu lại.
Về tới nhà, mở cửa và điều đầu tiên là tôi mở miệng hét to: “Đưa muối cho con!”
Ba mẹ tôi rất ngạc nhiên, nhưng họ dường như cảm thấy một bầu không khí bất thường trong sự hung dữ của tôi nên rắc muối mà không hỏi tại sao.
Kể từ đó về sau, tôi ít đi xe buýt và cố gắng không lên xe buýt nữa.Giọng nói và bóng dáng của hai mẹ con chỉ là việc xuất hiện vào ngày hôm đó, nhưng … bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rùng cả mình.