fbpx
Chuyến tàu lúc 2h

Chuyến tàu lúc 2h

Ngày hôm đó tôi có rất nhiều công việc cần phải làm, cho nên tôi đã khá mệt mỏi sau một ngày dài.

Nhưng vì đã đi bộ tới trường dạy thêm nên đành phải đi bộ về nhà.

Khi đang lê bước tới gần chỗ giao cắt với đường tàu thì tiếng chuông leng keng báo hiệu sắp có tàu đi qua bắt đầu vang lên.

Người tôi mệt mỏi vô cùng vừa đứng chờ vừa thẫn thờ nhìn đoàn tàu đông đúc chạy qua trước mắt.

Chuyến tàu vừa qua thì thanh chắn tàu được nâng lên.

Tôi lại bắt đầu lên những bước chân nặng nề, sự mệt mỏi đã đến điểm giới hạn nên tâm trạng bắt đầu trở nên tồi tệ.

Tôi dừng lại một chút và đã bắt một chiếc taxi.

Sau khi nói địa điểm tới với người tài xế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

“Cậu đã vất vả rồi, làm việc tới tận giờ này mới về?”

Người tài xế đã nói như vậy.

“Cả hai chúng ta đều giống nhau mà”

Tôi nhẹ nhàng, thân thiện trả lời và bắt đầu xem điện thoại…

Đã hơn 2 giờ sáng rồi,

Thật là mệt …

Cho đến tận bây giờ… đồng thời nghĩ tới đoàn tàu vừa chạy qua lúc nãy.

Chuyến tàu chật ních người…?

Và nói với người tài xế

“Giờ này mà tàu vẫn còn chạy nhỉ… Thế mà tôi đã không biết đấy…”

Người tài xế trả lời với giọng không rõ ràng

“12h30’ đã không còn chuyến cuối rồi.” 

Tôi chắc chắn đã nhìn thấy đoàn tàu băng qua đường sắt …

Khi tôi nhớ cụ thể đến mức nó là chuyến tàu kín người…, sống lưng của tôi như bị đông cứng lại.

Không thể nói rõ, nhưng tôi còn nhớ hành khách ở nhiều độ tuổi khác nhau, như trẻ con, người mặc đồng phục giống học sinh, những người đàn ông ăn mặc như nhân viên văn phòng, v.v.

Vậy nó là cái gì …?

Người tài xế quan tâm và lo lắng khi thấy tôi đột nhiên im lặng.

“Tôi đã uống hơi nhiều rồi. Hahaha.”

Đối với người tài xế tôi trở thành người uống hơi nhiều sau giờ làm việc.

Trong lúc trò chuyện tôi đã về đến nhà.

Sau khi trả tiền, cánh cửa xe mở ra, tôi bước một chân ra ngoài từ cánh cửa phía sau xe.

“Cẩn thận đừng quên gì nhé anh bạn…”

Giọng nói lặp lại và tôi nhìn lại chỗ ghế ngồi phía sau…

Có lẽ là không quên gì cả.

Lúc đó người tài xế hơi nhoài người ra phía ghế ngồi đằng sau

“Hôm nay hãy thong thả nghỉ ngơi nhé… Con người, đôi khi tốt hơn hết là nên quên đi mọi chuyện”

Người tài xế nói với tôi với một vẻ mặt nghiêm túc mà anh ấy thậm chí không thể tưởng tượng được.

Tôi không thể cử động được.

Cứ thế cánh cửa đóng lại và chiếc taxi rời đi. Trông tôi có vẻ rất mệt mỏi nên người tài xế nói thế ư… hay là do người tài xế taxi đêm biết rõ những điều bí ẩn của màn đêm nên mới nói như thế?  

Vậy chuyến tàu đông đúc ấy là gì nhỉ…?

Bạn phải để đăng bình luận.