海坊主
Umibouzu – Bóng ma giận giữ giữa lòng đại dương
Từ thời Edo xa xưa, những bức tranh mực tà đạo bắt đầu ghi lại hình ảnh một cái đầu trọc lốc, u tối và khổng lồ, trồi lên từ lòng nước đen như hắc ín. Dáng dấp đó không rõ ràng, như thể chỉ là ảo ảnh của một linh hồn đang lạc lối, nhưng nỗi khiếp đảm mà nó mang theo là điều không ai có thể phủ nhận. Các thuyền chài sống quanh những bến nước âm u truyền tai nhau rằng, vào những đêm không trăng, khi trời và biển hòa làm một màu tro lạnh, sẽ có một thực thể trồi dậy từ sâu thẳm — không gọi tên, không có hình dạng cụ thể, chỉ là một cơn ác mộng hóa hình, đòi hỏi vật tế bằng lời lẽ không phát ra từ miệng, mà từ tận trong đầu người đối diện.
Tại cảng Oarai, có một câu chuyện đã được truyền qua nhiều thế hệ. Đó là về một đêm mùa đông, khi mặt biển bỗng dâng cao bất thường dù trời không có giông. Một chiếc thuyền đánh cá bị nhấn chìm mà không một lời cảnh báo, và vài ngày sau, xác thuyền trôi dạt về bờ. Trên sàn tàu, người ta tìm thấy những vết bàn chân ướt — nhưng chúng quá lớn để là của con người. Tất cả đều dẫn về phía đuôi tàu, nơi một hàng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen được khắc vào gỗ: “Chúng tôi đã nhìn thấy nó.” Dân làng từ đó không ra khơi vào những đêm trăng non nữa. Họ treo gương bạc trước mũi tàu, hy vọng thứ ấy sẽ khiến yêu quái phải lánh xa bóng của chính nó.
Tại vùng biển gần Iwate, người ta vẫn còn truyền lại câu chuyện về một con tàu chở đầy lương thực bị mất tích một cách bí ẩn vào một đêm trăng non. Người sống sót duy nhất — một thủy thủ trẻ tuổi — kể lại rằng, khi màn đêm buông xuống, mặt nước như nứt toác ra và một cái đầu khổng lồ trồi lên, không có miệng nhưng vẫn nói bằng một giọng vang vọng như tiếng vọng từ địa ngục: “Thùng nước… đưa ta thùng nước…”
Người ta kể, ở một làng chài phía Bắc, đã từng có một con tàu quay về trong im lặng sau khi biến mất ba ngày giữa biển động. Không tiếng còi, không người sống sót, chỉ là một thân tàu trống rỗng trôi dạt về bờ, trên sàn gỗ còn in dấu chân ướt như của một người khổng lồ — đi từ trong ra ngoài, nhưng không có dấu quay lại. Từ đó, dân làng không ai dám gọi tên Umibouzu lớn tiếng nữa. Họ chỉ gọi nó bằng những cái tên lấp lửng, như “Người lữ khách của sương mù” hay “Bóng đen của biển sâu”, như thể gọi sai tên sẽ đánh thức nó dậy.
Trong thời hiện đại, những tin đồn về Umibōzu lại càng trở nên kỳ lạ. Một bài viết từng bị gỡ bỏ khỏi một tạp chí hải quân năm 1954 đã mô tả việc một đội tàu huấn luyện biến mất trong khi diễn tập đêm ngoài khơi biển Nhật Bản. Khi tín hiệu vô tuyến bị gián đoạn, người ta vẫn nghe được tiếng thì thầm vọng lại qua sóng radio: “Nó ở ngay dưới chúng tôi… không… nó đang trồi lên…” Tin tức bị bịt kín. Những người liên quan đều được chuyển sang nơi khác, và cái tên Umibōzu chỉ được thì thầm trong quán rượu ven biển, nơi cựu binh nhấp ngụm rượu nóng và tránh ánh mắt lạ.
Không có ghi chép chính thức nào khẳng định Umibouzu bắt nguồn từ thời điểm nào. Tuy nhiên, dấu vết của nó xuất hiện rải rác trong nhiều ghi chép dân gian từ thời Edo (1603–1868), thường xuyên được nhắc đến trong các bộ sưu tập youkai cổ như Gazu Hyakki Yagyō của Toriyama Sekien. Điều này cho thấy Umibouzu không phải một nỗi sợ nhất thời, mà là thứ đã ám ảnh tâm trí ngư dân Nhật Bản hàng trăm năm qua.
Người ta bảo, Umibouzu không phải là một cá thể duy nhất. Nó là kết tinh của hàng trăm, hàng ngàn linh hồn bị chết oan trên biển cả. Những thủy thủ bị phản bội, những nhà sư mất lòng tin, những kẻ cầu cứu thần linh mà chẳng ai đáp lời. Họ chết trong oán hận, trong tuyệt vọng, trong tiếng gọi không ai trả lời. Và từ những oan hồn đó, một thực thể được sinh ra — không tên, không tuổi, không có hình hài cụ thể, chỉ có giận dữ và khát vọng được ai đó nhìn thấy.
Qua nhiều thế kỷ, Umibouzu không mất đi, mà chỉ ẩn mình sâu hơn trong tâm thức người dân vùng biển. Nó không chỉ là yêu quái — mà là biểu tượng cho ranh giới giữa sống và chết, giữa lý trí và sự điên loạn, giữa con người và đại dương bất tận.
——-
Source: Tổng hợp
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬
#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban