fbpx
小豆洗い —Vong hồn bên dòng suối và lời thì thầm của đậu đỏ

小豆洗い —Vong hồn bên dòng suối và lời thì thầm của đậu đỏ

小豆洗い — Vong hồn bên dòng suối và lời thì thầm của đậu đỏ
Từ thời Edo xa xưa, trong những khúc tranh mực được cất giấu kỹ lưỡng ở các ngôi đền miền núi, từng xuất hiện hình ảnh mờ nhòe của một sinh thể kỳ quái: một thân người thấp bé, tóc dài rối bù, hai bàn tay gầy guộc ngâm trong chiếc chậu gỗ đầy đậu đỏ. Không ai biết nó đến từ đâu, nhưng người ta luôn nghe thấy nó trước khi thấy hình hài — tiếng rửa đậu lép nhép, xen lẫn những câu hát rì rầm không đầu không cuối, như thể vang lên từ một giấc mơ xa xăm, hoặc tệ hơn, từ bên trong chính tâm trí người nghe.

Có tin đồn rằng nếu bạn nghe tiếng Azuki-arai rửa đậu nhưng quay lưng bỏ chạy, đêm hôm đó bạn sẽ mơ thấy mình quỳ gối bên suối, bàn tay tự động vốc đậu và rửa đến khi nước chảy đỏ máu. Người tỉnh dậy thường không nhớ rõ, chỉ thấy hai bàn tay rộp da như vừa ngâm nước lạnh suốt đêm.

Vùng núi Chichibu, nơi sương mù buông dày quanh những con suối lạnh, từng lưu truyền câu chuyện về một thiếu nữ mất tích trong đêm. Người cuối cùng thấy cô kể rằng cô dừng lại bên suối để rửa tay, rồi đột ngột khựng lại, như bị mê hoặc bởi âm thanh nào đó. Tiếng đậu lạo xạo trong nước, tiếng hát khe khẽ:

“Azuki arau, azuki arau… hitori ja tsumaranai…”
(Rửa đậu đỏ, rửa đậu đỏ… một mình thì buồn quá…)

Sáng hôm sau, chỉ còn lại chiếc guốc gỗ của cô nổi lềnh bềnh, bên bờ suối nước đỏ như máu. Dân làng từ đó không dám đến gần dòng nước vào ban đêm, nhất là khi trăng khuyết — thời điểm người ta bảo, ranh giới giữa thế giới con người và những linh hồn lạc lối mong manh nhất.

Một ông lão sống gần đèo Mitsumine kể rằng từng thấy một “đứa bé” ngồi bên dòng suối, đang rửa đậu bằng hai tay nhỏ thó. Nhưng khi ông lặng lẽ đến gần, “đứa bé” quay lại, lộ gương mặt nhăn nheo như của người đã chết già từ nhiều thế kỷ trước, và cái rổ đậu đỏ trong tay bỗng chuyển sang màu đen sẫm như hắc ín.

Ở khu vực tỉnh Yamanashi, có truyền thuyết rằng Azuki-arai không chỉ là một con yêu quái đơn độc, mà là hiện thân của những linh hồn bị lãng quên — những người chết cô độc trong rừng, những cụ già bị bỏ lại khi đói kém, những đứa trẻ không ai nhận xác sau mùa lũ. Tất cả hội tụ thành một thực thể nhỏ bé nhưng dai dẳng, mãi mãi lặp lại hành động cuối cùng của đời mình: rửa đậu, chờ bữa ăn không bao giờ đến.

Trong thời đại hiện đại, Azuki-arai hiếm khi xuất hiện trên báo chí hay mạng xã hội, nhưng những ai từng sống trong vùng núi sâu đều biết cái tên ấy — không phải từ sách vở, mà từ những đêm mất ngủ. Một cựu nhân viên kiểm lâm từng kể lại rằng, trong lần tuần tra khu rừng quanh hồ Okutama, ông dừng lại uống nước và nghe thấy âm thanh lạch cạch, rồi tiếng hát trẻ con, chậm rãi và rỗng tuếch. Dù quay đèn khắp nơi, ông không tìm thấy gì ngoài một chiếc rổ mây đặt bên suối, còn đọng lại vài hạt azuki ướt sũng.

Một bài đăng ẩn danh trên diễn đàn huyền bí Nhật Bản năm 2006 từng kể rằng, một nhóm sinh viên cắm trại gần đập Kurobe đã ghi lại âm thanh lạ vào ban đêm. Khi phát lại bản thu, chỉ nghe thấy tiếng nước và một giọng thì thầm:
“Cậu sẽ rửa đậu với tôi chứ? Đến đây đi… chỉ một lần thôi…”
Đoạn ghi âm bị xóa ngay sau đó. Tác giả bài viết cũng không bao giờ đăng gì thêm.

Người ta tin rằng nếu nghe thấy Azuki-arai hát, tuyệt đối không được đáp lại, cũng không được tìm kiếm nguồn phát ra tiếng. Chỉ cần một cái nhìn sai chỗ, một câu hỏi thốt ra trong đầu, cũng đủ để nó biết rằng bạn đã nghe thấy. Và từ khoảnh khắc ấy, nó sẽ theo bạn — không phải để hại, mà để rủ rê, để lôi kéo, để bạn cùng nó… rửa đậu cho đến cuối đời.

——-

Source: Tổng hợp
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬

#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban

Bạn phải để đăng bình luận.