Ngày xửa ngày xưa, ở làng chài nọ, có một truyền thuyết là không bao giờ được đi ra biển vào đêm rằm obon tháng 8.
Vì nếu ra thuyền vào ngày đó thì Akatori (là một loại dụng cụ dùng để tát nước khi thuyền bị tràn nước vào), sẽ bị cướp. Lúc đó thuyền sẽ bị ngập nước và chìm.
Câu truyện đó đã lưu truyền từ lâu nên đến giờ chỉ còn lại người già mới tin chuyện đó. Người trẻ chúng tôi thì không.
“Ba cái chuyện mê tín. Đối với ngư dân như chúng tôi thì không có tết, cũng không có ngày nghỉ obon. Nghĩ vậy, nên sức trẻ chúng tôi tràn đầy nhiệt huyết và quyết tâm lên chiếc xuồng nhỏ để ra khơi đánh bắt dù là đêm rằm obon.
Biển đêm nay yên tĩnh, trăng tròn sáng ngày rằm rất đẹp.
Chúng tôi vừa hát vừa quăng lưới. Vừa quăng lưới xong, thì một người đàn ông chỉ tay ra hướng đằng trước
“Nhìn kìa ! Cái gì kìa”
Chỉ thấy như 1 đám mây đen kịt giữa trời đêm mờ mờ.
Vì có vẻ nguy hiểm, nên chúng tôi đã thu ngay lưới lại. Bóng đen đó cũng dần dần kéo lại gần chiếc xuồng của chúng tôi.
“Dừng lại”. Một âm thanh kì lạ vang lên từ trong bóng đen đó
“Hả? Hình như nó vừa nói dừng lại? “. Một người trong xuồng nói
“Đồ ngu, mày nghĩ là có thể dừng lại hả? Lẹ tay lên, nhanh quay xuồng về”. Một người khác nói.
Bóng đen đó tới gần hơn với chiếc thuyền của chúng tôi, dần dần hiện ra rõ hình dáng của 1 con thuyền lớn. Đối với đám ngư dân nghèo như chúng tôi, đây là 1 con thuyền tráng lệ, lạ lùng mà chưa từng được thấy bao giờ. Mũi thuyền có hình đầu Rồng. Hàng trăm ngọn đuốc trên thuyền tự nhiên bừng sáng, sáng rực cả góc biển đêm mà nó đi. Mọi người háo hức reo hò nhìn cảnh tượng đẹp đẽ mà chưa từng được thấy bao giờ.
Chẳng mấy chốc mà chiếc thuyền càng ngày càng tiến gần.
“Kì lạ, trên thuyền không có ai hết”. Một người nói.Lúc này thì chiếc thuyền to kia đã gần chạm tới chiếc xuồng nhỏ của chúng tôi. Mọi người bắt đầu hoảng sợ. Tôi nghe thấy tiếng khóc, trong đó có cả tiếng cầu nguyện của đám người đi cùng. Bỗng một tiếng nói từ xa vang lên :“Đưa cái Akatori cho tao”“Đưa cái Akatori cho tao”Tự nhiên có làn gió lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chợt nhớ tới lời cảnh báo của người già : “Nếu bị cướp Akatori, thì mạng sống của những người trên xuồng đó cũng sẽ đi theo. Tuyệt đối không được đưa Akatori cho bất kì ai”.
Tôi vội hét lên :“Dấu Akatori đi ! Lẹ lên !”.
Lúc này thì chiếc thuyền lớn đã tiến tới gần. Hàng trăm ngọn đuốc trên thuyền lớn bỗng rơi xuống, trôi tới bao quanh chiếc xuồng nhỏ của chúng tôi.
Ngọn đuốc hình các bàn tay, trắng sáng kéo dài đáng sợ bám xung quanh thành xuồng.
“Cứu tôi ! Maaa !” . Đám người run sợ hét lên.
Hàng trăm cánh tay sáng trắng càng ngày càng bám chặt vào thành xuồng, khiến chúng tôi không thể chạy đi đâu“Đưa cái Akatori cho tao”
Cánh tay đó vươn dài lên, chạm vào từng người đang run rẩy đứng trên xuồng.
Khi đó, do quá sợ hãi nên không còn ai ý thức được gì, nên chỉ biết hét lên rồi ném vội cái Akatori xuống biển.
Ngay lập tức, từ 1 cái Akatori đó bỗng biến thành cả trăm cái, từng cánh tay sáng đó nắm lấy rồi xối nước biển vào chiếc xuồng. Mọi người chỉ còn biết la hét, nhìn những cánh tay dùng Akatori, múc nước biển đổ vào xuồng, khiến chiếc xuồng nhỏ chìm dần.
Khi đang tuyệt vọng nghĩ rằng mình sắp bị chìm cùng với chiếc thuyền, thì đột nhiên từ đằng xa có những ngọn đuốc lửa tiến tới.
Chính là những người già trong làng đang tới cứu chúng tôi. Những ngọn lửa cháy sáng rực, bay tới phía những cánh tay, khiến chúng dần chìm xuống biển.
Một già làng hét lên :“ Hỡi những hồn ma là ngư dân đã chết ngoài biển. Chúng tôi cũng đang phải kiếm ăn như các người từng làm trước đây. Hãy dừng lại việc hại người đang sống đi, hãy biến mất đi…!” Cùng lúc đó, những ngọn lửa đuốc liên tục lao tới phía những cánh tay dài đang vươn lên, khiến chúng dần chìm nghỉm, biến mất dưới dòng nước tối om.
Từ đó trở đi, người dân chài chúng tôi trở về cuộc sống yên bình, nhưng vẫn luôn dặn lại lớp trẻ phải cẩn thận khi đi đánh cá vào mỗi đêm rằm obon.
#hako #nipponclass #nhatban #japaneselife #japanese #Japan #TRUYỆNKỂ