“Đây là… phía sau có phản chiếu con tàu, có lẽ đây là bức ảnh chụp ở Yokohama, đó là buổi hẹn hò trước khi kết hôn nhỉ”
Người phụ nữ cho xem tấm hình kỉ niệm, rồi rơi vào trầm mặc, chị lặng lẽ xếp những bức hình của người chị yêu nhất lên bàn cho tôi xem.
“Anh ấy là một người có nụ cười tỏa nắng”
Khi chị ấy nói điều đó, tôi có cảm giác chị ấy đã thật sự vui sướng. Trong đáy mắt ấy, dường như tôi có thể nhìn thấy niềm yêu thương đong đầy.
“Đây là bức thư tôi đã gửi chồng tôi trước khi kết hôn”
Chị ấy nói như thế và đặt lên bàn một chồng thư.
“Bởi vì chúng tôi đã yêu xa, nên mỗi ngày tôi đều gửi một lá thư cho anh ấy”
Chị Sayochi (48 tuổi) bắt đầu kể về người chồng của mình.
“Lúc ấy, anh ấy tập trung ôn thi kì thi tư pháp. Nên khi đó, nếu tôi điện thoại, tôi sẽ cảm thấy có lỗi khi làm mất đi thời gian học tập quý giá của anh ấy, nên tất cả suy nghĩ của tôi đều dồn hết vào lá thư”
Cuối cùng, anh Kosuke, chồng chị Sayochi đã thi đỗ kì thi tư pháp. Năm tiếp theo anh chị kết hôn. Và anh Kosuke đã được bổ nhiệm làm thẩm phán.
Nhưng những ngày tháng yêu nhau tưởng chừng như kéo dài vô tận bỗng chốc kết thúc. Anh Kosuke lâm bệnh đột ngột và đã tự kết liễu đời mình vì cơn bệnh đau đớn ấy. Chị Sayochi đã bị đẩy đến tận cùng của tuyệt vọng. Cho dù là vậy chị vẫn quyết tâm đứng dậy để tiếp tục di nguyện của người chồng thân yêu.
“Tôi không còn nhớ bất kì điều gì kể từ khi chồng tôi mất đi. Tôi nghĩ là chắc chắn đã tổ chức tang lễ, nhưng tôi không còn nhớ nữa. Nỗi đau đớn vì mất đi người quan trọng, khiến cho trái tim tôi tan nát”.
Từ những ngày tháng đó chồng mất đi, cho đế ngày thứ 49, sau khi bài kinh cuối cùng được tụng, cuối cùng chị Sayochi đã nhớ ra chuyện nửa năm trước.
“Đó là khi anh Kosuke đang ở bệnh viện ở Tokyo, vào một ngày nọ, tình trạng sức khỏe anh Kosuke có vẻ tốt nên đã được phép của bệnh viện đi dạo bên ngoài. 2 người chúng tôi đã đi tản bộ đến 1 công viên gần bệnh viện. Tôi vẫn còn nhớ rõ những chiếc lá rẽ quạt màu vàng của mùa thu năm đó đẹp vô cùng”
Trong khi đẩy xe lăn của chồng tôi, anh ấy đột nhiên nói rằng: “Em có muốn thử tham dự kì thi tư pháp không?”
Tôi không nghĩ gì nhiều mà trả lời “À, thế cũng được”, thế là anh ấy ngoảnh lại phía sau và nói với tôi : “ Em hứa với anh rồi nhé”, rồi mỉm cười.
“Tôi đã nghĩ đó chính là lời nhắn của chồng tôi đến tôi. Tôi muốn thực hiện lời hứa với anh ấy, tôi muốn kế thừa ý chí của anh ấy. Từ ngày đó, tôi đã cố gắng hết sức”
Chị ấy đã thề nhất định phải tham gia kì thi tư pháp. Nhưng mà, lúc đó chị ấy 35 tuổi . Đối với 1 người phụ nữ có 4 đứa con. 1 đứa còn đang bú sữa mẹ, đó không phải là một quyết định dễ dàng.
Sau đó, người phụ nữ ấy một tay cho con bú, một tay giở sách giáo khoa ra học. Khi con bệnh, chị giải bài tập trong phòng chờ bệnh viện. Và chị ấy đã học thạc sĩ khoa tư pháp, trong lần thi thứ 3, chị ấy đã đỗ. Đó là sau 5 năm người chồng yêu quý nhất đã mất đi. Chị ấy đã trở thành người phụ nữ tuổi 40.
Chị ấy đã trải qua khóa đào tạo tư pháp và trở thành luật sư, đã tham gia vào một đội bào chữa để hỗ trợ những gia đình có người tự sát. Mục đích nhằm hỗ trợ kinh tế cho những gia đình có người tahan tự sát. Điều đáng lo ngại nhất cho chị ấy là trong tình hình Corona hiện nay, số người tự sát tăng lên rất nhiều.