fbpx
LỜI KỂ TỪ NẠN NHÂN CÒN LẠI CỦA VỤ ĐÁNH B.O.M NGUYÊN TỬ TP HIROSHIMA

LỜI KỂ TỪ NẠN NHÂN CÒN LẠI CỦA VỤ ĐÁNH B.O.M NGUYÊN TỬ TP HIROSHIMA

“LỠ QUÊN 1 LỜI HỨA, TIẾC NUỐI 78 NĂM”

Năm 16 tuổi, bà Keiko đã phải đối mặt với một sự việc kinh hoàng mà không ai muốn trải qua, bà là một trong số các nạn nhân của vụ đánh bom nguyên tử cách tâm chấn khoảng 1,5km.

Bà Keiko sống với mẹ là cụ Tokiko, tại phường Naka, Hiroshima ngày nay, gia đình bà có 4 người, bố, mẹ, anh trai, và bà Keiko. Bố và anh trai bà có một công việc bên ngoài tỉnh, còn mẹ bà điều hành thẩm mỹ viện.

Thời điểm đó bà Keiko theo học tại học viện nữ sinh Hiroshima ở trung tâm thành phố Hiroshima, nhưng vào lúc đó, bà làm việc mỗi ngày tại kho quần áo quân đội, nơi sản xuất quân phục, ủng và hầu như không có lớp học nào được diễn ra.

Vào buổi sáng định mệnh ngày 6/8/1945, mẹ của bà Keito đã chuẩn bị sẵn lượng thịt đủ dùng trong 1 tuần cho 2 mẹ con, và đã làm sẵn một hộp bento đặc biệt dành cho bà. Sau khi ăn sáng cùng mẹ, bà Keiko rời nhà cùng một người bạn và mang hộp bento mẹ làm theo bên mình. Trước khi đi bà đã chào mẹ như mọi lần, nhưng bà không bao giờ nghĩ rằng đó là lần cuối bà được nhìn thấy mẹ.

Khoảng 8h15 buổi sáng hôm đó, trước mắt bà bỗng hiện ra một tia sáng, nó bùng lên rực rỡ đến chói loá, rồi bà cảm nhận được một lực đẩy khổng lồ từ phía sau và bầu trời sụp tối.

Địa điểm làm việc của bà ngày ấy là ở Toyo Kogyo (nay là Mazda), cách nhà 3,5km, đó là nơi s.ú.ng ống được sản xuất. Vụ nổ diễn ra khi bà đang đi bộ cùng bạn đến ga Hiroshima để đến Toyo Kogyo.

Khi tỉnh dậy, bà Keiko thấy mình bị đè dưới tòa nhà, nhưng bằng cách nào đó bà đã thoát được, trong cơn tuyệt vọng và hoảng loạn, bà cùng người bạn hướng thẳng đến Toyo Kogyo, nơi bà làm việc. Đến nơi, người quản lý cho biết Hiroshima đang gặp khó khăn nghiêm trọng, yêu cầu bà và người bạn hãy quay về. Nghe theo lời khuyên, bà Keiko ngay lập tức quay lại Hiroshima, nhưng nơi đây đã biến thành biển lửa. Không khí nóng đến mức không thể tiến vào thành phố, bà Keiko không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại Toyo Kogyo để qua đêm, và không ngừng lo lắng về mẹ.

Sáng hôm sau, bà Keiko nhanh chóng đến các khu sơ tán với hy vọng mẹ bà đã kịp chạy đi và đang ở đây. Phải mất một ngày mới đến được khu sơ tán, nhưng cuối cùng bà Keiko cũng chẳng thể tìm được mẹ.

Hai ngày sau vụ ném b.o.m, tức ngày 8/8, bà quay lại Hiroshima, nơi đây không khác gì đ.ị.a ng.ụ.c, x.á.c ch.ế.t khắp nơi, có người cháy thành than, có người sưng phù trôi trên sông, có người rớt xuống giếng,…bà đã vượt qua nỗi sợ hãi trong khung cảnh đó để đi tìm mẹ của mình. Không khí ở đó hẳn phải khủng khiếp lắm nhưng bà lại chẳng nhớ được gì, chỉ nghĩ đến mẹ và tìm kiếm trong vô vọng.

Một tuần trôi qua và bà Keito vẫn không thể tìm thấy mẹ mình, và rồi một người quen trong thẩm mỹ viện của mẹ bà đã tìm đến và kêu bà đến khu diễu hành phía đông. Lúc này, bà Keiko mới nhớ ra bà với mẹ có một lời hứa sẽ gặp nhau ở đền Nigitsu trong trường hợp khẩn cấp, và khu diễu hành phía đông chính là một địa điểm gần đến Nigitsu.

Nhưng khi bà chạy đến đền Nigitsu thì đã quá muộn…hàng ngàn x.á.c ch.ế.t đang được thiêu, và trong số đó có cả mẹ của bà…Vậy là bà đã không bao giờ có thể gặp lại mẹ của mình được nữa.

Cho đến giờ, 78 năm đã trôi qua, bà vẫn còn tự dằn vặt chính mình về việc đã quên lời hẹn với mẹ, có thể chỉ cần đến sớm hơn một chút bà có thể gặp lại mẹ của mình…nhưng tất cả vẫn chỉ là “giá như“…

——-

Source: NHK

𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬

Liên hệ QC / Thiết kế banner, poster, video

Mail: hello@nipponclass.jp

Website: nipponclass.jp

#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban#NHK#hiroshima

Bạn phải để đăng bình luận.