fbpx
ZASHIKI – WARASHI KHI MAY MẮN LÀ MẶT NẠ CỦA QUỶ HỒN

ZASHIKI – WARASHI KHI MAY MẮN LÀ MẶT NẠ CỦA QUỶ HỒN

ZASHIKI – WARASHI KHI MAY MẮN LÀ MẶT NẠ CỦA QUỶ HỒN

Từ những năm tháng lạnh giá chìm trong tuyết trắng ở vùng Touhoku hoang vu, người ta bắt đầu rỉ tai nhau về một thứ hiện diện không tên — một linh hồn nhỏ bé nhưng chẳng bao giờ chết, vẫn ẩn khuất trong bóng tối của những ngôi nhà cổ. Vào những đêm sương rơi nặng hạt, tiếng cười khe khẽ như dao cứa vào gỗ mục, vang lên từ căn phòng trống, cánh cửa kót két liên hồi mặc dù trời không gió. Dưới ánh đèn dầu hắt bóng, có người từng bắt gặp bóng một đứa trẻ mặc kimono đỏ sậm như màu máu, ngồi bất động trong góc nhà, mái tóc che nửa mặt. Đó không phải là con người, người ta gọi nó là Zashiki-warashi — yêu linh cư ngụ trong vết nứt của ký ức và nỗi cô đơn, nơi ánh sáng không chạm tới được.

Từng có tin đồn rằng, tại một ngôi làng yên bình gần Hiraizumi, có gia đình buôn gạo từng thịnh vượng như thể được thần linh phù hộ. Họ sống trong một ngôi nhà cổ hơn trăm năm, nơi mà giữa màn đêm ngôi nhà cổ toát ra một vẻ huyền bí và ma mị khó tả. Người ta từng đồn thổi rằng có tiếng bước chân nhỏ chạy trên sàn gỗ, tiếng ai đó khẽ thở trong bóng tối. Trong căn phòng dành riêng cho khách quý, từng có người nói thấy một đứa bé ngồi quay lưng, chơi với những con quay không ai biết từ đâu tới. Khi người trong nhà tỏ lòng tôn kính, dâng bánh gạo đỏ cho sinh vật ấy, gia tộc trở nên phát đạt phi thường. Nhưng chỉ một lời nguyền rủa vô tâm từ gia chủ — “Chả được tích sự gì” khi mà con trai gia chủ bạo bệnh — đã khiến đứa trẻ biến mất. Đêm đó, những cánh cửa phòng đóng sầm lại không lý do, và từ đó, từng thành viên trong gia đình bắt đầu mơ thấy cùng một cơn ác mộng: đứa bé bước ra từ góc tối, không có mặt, chỉ có một cái miệng đang cười. Một tuần sau, cửa hàng cháy rụi. Dòng họ tan rã, thời gian qua câu chuyện dần đi vào dĩ vàng và không ai kể về gia tộc ấy nữa.

Zashiki-warashi không phải là yêu quái gieo rắc tai ương một cách ác độc. Đến tựa như đứa trẻ thơ và đi tựa một ác linh tàn độc. Sự vắng mặt của nó mới là khởi đầu cho chuỗi bất hạnh bi thương. Nó hiện hình trong dáng vẻ trẻ thơ — nhưng không có gì trẻ thơ trong đôi mắt ma mị ấy. Thỉnh thoảng, người ta nói nó không đi bằng chân mà trượt qua sàn như một làn khói lạnh.
Trong số những thư tịch cổ thời Edo, có chép chuyện một samurai nghèo rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, được một bà lão cho tá túc qua đêm tại nhà trọ mục nát. Lúc nửa đêm, tiếng gõ đều đều vang lên từ vách tường. Mở mắt ra, ông thấy một đứa bé đang đứng ngược chân trên trần nhà, đầu xoay 180 độ, nhìn chằm chằm vào ông với đôi mắt rỗng tuếch. Sáng hôm sau, bà lão nghe được và bảo: “Nếu nó ghét ngài, giờ này ngài đã không tỉnh lại đâu”. Sau đó, vị samurai được mời vào làm cận vệ cho một lãnh chúa địa phương, vận số bỗng dưng thay đổi và phất lên từ đó.

Người ta thì thầm rằng Zashiki-warashi là kết tinh của cô độc, là giấc mơ chưa kịp lớn của những đứa trẻ bị chối bỏ — chết yểu, bị vứt bỏ, hay bị lãng quên trong những mùa đông dài không ai gọi tên. Nó không đi đầu thai. Nó ở lại, như một vệt nhang chưa tắt. Zashiki-warashi thích những nơi cũ kỹ, có khói nhang tổ tiên và tiếng người chuyện trò. Nhưng nếu ngôi nhà trở nên lạnh lẽo, tĩnh lặng, không còn ai nhớ đến nó, nó sẽ rời đi. Và khi nó đi, không gì có thể ngăn được sự sụp đổ mà nó mang lại.

Một tin đồn u tối lan truyền gần đây trên mạng Nhật Bản, kể về một căn hộ cũ ở khu Nishi-Azabu, Tokyo — nơi từng xảy ra nhiều vụ mất tích không giải thích được. Người thuê cuối cùng là một nữ sinh đại học, từng kể với bạn cùng lớp rằng mỗi đêm, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ sau rèm cửa, và mỗi sáng lại tìm thấy dấu chân nhỏ in trên sàn bụi, dẫn từ bếp tới phòng thờ. Cô đã từng đặt một viên kẹo hồng trên bàn như một trò đùa… Cho tới một ngày, bạn cùng lớp nhận được tin nhắn cuối cùng: “Nó muốn chơi với tớ đêm nay. Tớ nghĩ tớ sẽ ở lại đây… mãi mãi.” Khi cảnh sát phá cửa vào, căn phòng trống rỗng. Không vệt máu, không dấu vết, chỉ có duy nhất một con quay gỗ quay mãi không ngừng giữa sàn nhà mà khi mọi người đến thì nó chợt ngã lăn ra.

Tên của Zashiki-warashi xuất hiện lặng lẽ trong các thư tịch cổ như Tōno Monogatari hay Nihon Ryōiki, nhưng bóng dáng của nó còn lan sâu hơn — trong những căn phòng bị khóa vĩnh viễn, trong những tiếng cười trẻ con vọng lại từ tầng trên cùng không có ai ở, hay trong những bức ảnh gia đình cũ, nơi góc khuất luôn có một cái bóng nhỏ không ai nhớ từng hiện diện.

Zashiki-warashi không đơn thuần là một linh hồn — nó là ký ức bị bỏ quên đang sống lại, là tuổi thơ đóng băng chờ được ai đó mở khóa. Và nếu một đêm nào đó, bạn nghe tiếng cười rất nhẹ sau lưng trong lúc ở một mình — xin đừng quay đầu lại quá nhanh. Vì có thể, nó đang ở đó, chờ được nhìn thấy.

——-

Source: Sưu tầm
𝐄𝐝𝐢𝐭𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐍𝐢𝐩𝐩𝐨𝐧𝐜𝐥𝐚𝐬𝐬

#hako#nipponclass#nhatban#japaneselife#japanese#Japan#news#tintuc#gocnhatban

Bạn phải để đăng bình luận.